Tôi vẫn hay nghe người ta nói: Là con gái, không cần giỏi giang, chỉ cần ổn định là đủ. Nhưng ổn định là như thế nào, và làm thế nào để ổn định thì lại có cả ngàn cái định nghĩa khác nhau, nhưng mọi người đều hiểu ý niệm chung của sự ổn định với con gái chính là có chồng nuôi, sống nhàn hạ, hoặc làm 1 công việc văn phòng gì đó như Kế toán, rồi sống bình bình ngày quay ngày.
1. Là con gái, phụ nữ, hay đàn bà.
Con gái như một cách nói nhẹ nhàng dành cho các cô cái chưa chồng, phụ nữ thể hiện sự kính trọng hoặc người đã có chồng, còn đàn bà thường mang màu sắc suồng sã hơn. Ở đây, tôi sử dụng từ đàn bà như một cách nhấn mạnh cái cảm xúc mà nó mang lại – sự suồng sã mà chúng ta đặt lên mỗi người đàn bà trong xã hội vì những luật lệ vô hình chẳng ai nhìn ra, nhưng không ai phủ nhận.
Là con gái, chỉ cần mình không giỏi giang, lập tức sẽ bị thiên hạ cho là thấp kém. Là con gái, nếu giỏi giang, lại bị đàm tiếu rằng bóng hồng dựa hơi. Là con gái, nếu sống một đời bình lặng, lại tự thấy dằn vặt bản thân về một cuộc sống mà không chắc có phải của mình không nữa.
Là con gái có nhất thiết phải lấy một tấm chồng giàu sang? Có nhất thiết phải vì sự ổn định mà không dám đi học tiếp lên tiến sĩ, vội vã bỏ tuổi xuân mà lấy chồng? Có nhất thiết vì gia đình mà không dám tự kinh doanh? Có nhất thiết vì cha mẹ bảo cưới mà bỏ đam mê về quê sống với vườn? Có nhất thiết phải vì thiên hạ đàm tiếu mà không dám hạnh phúc?
Gần như tất cả chúng ta đều sống một cuộc sống không hạnh phúc, bởi chúng ta quá bận quan tâm đến những gì người đời dị nghị. Chúng ta lặng lẽ sống một cuộc đời bình yên nhưng không hạnh phúc bởi chúng ta không dám hạnh phúc. Khi chúng ta nói dám hạnh phúc, chính là khi chúng ta dám bị ghét bỏ.
Cái khổ của đàn bà đến từ đôi tai cực thính và đôi môi đỏ mọng, đàn bà được thiên phú cho khả năng nghe thấy vạn vật, nhưng lại bị gông cùm bằng việc nói năng phải cắn lưỡi cho khéo léo, ăn uống phải bưng mồm bưng miệng, và son cũng phải đánh cho đúng màu.
Dễ thấy rằng cái sự không hạnh phúc đều đến từ nỗi sợ bị thiên hạ ghét, và đồng thời là nỗi sợ cô đơn. Có đến cả ngàn mẩu chuyện về những người đàn bà bỏ chồng mà dị nghị, và có cả ngàn câu chuyện vì không muốn mang cái danh bỏ chồng mà sống một đời mệt nhọc. Nhưng đàn ông bỏ vợ, tại sao trước nay vẫn luôn được coi là điều bình thường, còn đàn bà bỏ chồng, lại bị cả thiên hạ đàm tiếu?
2. Dám bị ghét.
Chị tôi từng không muốn kinh doanh lớn, càng không muốn xuất hiện trên báo chí, chỉ bởi vì chồng không thích.
Mẹ tôi muốn rời bỏ bố tôi, nhưng cuối cùng lại sống đến hơn 30 năm cùng người đàn ông vẫn ngày ngày mắng chửi, vì mẹ tôi không chịu được miệng lưỡi người đời.
Chị tôi từng muốn từ bỏ, vì thiên hạ nói rằng chị tôi núp bóng chồng mới có được ngày hôm nay, mặc dù chị tôi thu nhập 500 triệu nhờ kinh doanh riêng, còn anh rể tôi kiếm 15 triệu 1 tháng đang làm ngành Tài chính.
Cuối cùng thì có người vì sợ bị ghét mà từ bỏ hạnh phúc riêng, người vì hạnh phúc riêng mà chấp nhận bị ghét. Thi thoảng tôi thấy rằng chúng ta cần nghĩ đến bản thân hơn, hãy sống một cách ích kỷ hơn và chăm lo cho chính mình trước khi nghĩ đến việc thương người khác. Một người buồn đau sẽ vô tình lại khiến người khác buồn đau. Chỉ có người hạnh phúc mới tự nhiên mang lại cảm giác hạnh phúc cho ai đó.
Là phụ nữ, hãy là người phụ nữ hạnh phúc. Tiếng ồn xung quanh giống như bụi gai ven đường, chỉ cần không động vào thì sẽ không bị đau. Nếu bạn thấy mình muốn sống một đời ổn định, hãy tìm kiếm một cuộc đời ổn định. Nếu bạn thấy mình thích một cuộc sống năng động nhộn nhịp, hãy sống theo cách của một người năng động. Cuộc đời ai cũng giống như câu chuyện Hàng Cá với cái biển “Ở đây có bán cá tươi”.
Là phụ nữ, hãy là người phụ nữ hạnh phúc. Chẳng có gì sai nếu bạn là một người phụ nữ có bắp tay bắp chân to, chẳng có gì sai nếu bạn là một người phụ nữ thích tập gym và tập tạ, hay chơi đá bóng, thể thao. Hãy cứ làm những gì bạn muốn, và làm nó với đam mê của chính mình.
Là phụ nữ, hãy cứ học cao nếu bạn muốn. Thích học tiến sĩ? Hãy học tiến sĩ. Đừng nghe ai nói rằng “con gái học cao để làm gì?”, “con gái học cao khó lấy chồng lắm”, “con gái lấy chồng thôi là đủ rồi cần gì học với hành”… Miễn là bạn đam mê, và sẵn sàng chịu trách nhiệm với đam mê của mình, hãy cứ thế mà đi với nó.
Là phụ nữ, hãy là người phụ nữ hạnh phúc. Chẳng có gì sai nếu bạn thích ai đó, nhưng lại im lặng và chờ người ta mở lời? Hãy bỏ qua cái câu “Cọc đi tìm trâu”, hay “anh không thích con gái chủ động”, chúng ta làm bởi bị từ chối lúc nào cũng hơn việc tiếc nuối một điều chưa làm.
Là phụ nữ, chẳng có gì sai nếu bạn không biết, và cũng không thích nấu ăn hay rửa bát, bạn hoàn toàn có thể kiếm tiền và thuê người làm việc đó.
Là phụ nữ, cá tính mạnh mẽ không phải lỗi của bạn, và bạn không cần phải xin lỗi hay thay đổi điều đó. Giữa một thời đại bình đẳng giới, chúng ta không còn ở thê kỉ 18 khi phụ nữ không được đi học, hay phụ nữ không được chơi thể thao,… Chúng ta đang ở thời đại mà chúng ta có thể làm tất cả mọi thứ một cách bình đẳng.
Sống một đời hạnh phúc chính là khi bạn chấp nhận rằng sẽ có những người ghét mình, và mình sẽ không bao giờ thỏa mãn được họ. Con cái có hiếu sẽ hiểu cho cha mẹ, con người có tâm sẽ thấu hiểu lòng người. Hãy sống một cuộc sống hạnh phúc như cách chúng ta định nghĩa, và bị ghét bởi những người chúng ta nên bị ghét. Bởi nếu bạn không hạnh phúc, bạn sẽ làm cho ai hạnh phúc? Nếu bây giờ bạn không hạnh phúc, thì bao giờ bạn mới hạnh phúc đây?
Nam Nguyễn
Tìm việc làm ngay!(Theo JobsGO - Nền tảng tìm việc làm, tuyển dụng, tạo CV xin việc)