Chật vật trước những áp lực từ gia đình

697 lượt xem Sự nghiệp
0

Chào mọi người !
Mình sn 98, là nữ, ngành luật, ĐHCT, đã tốt nghiệp dc 2 năm, những tưởng mình học rút ngắn chương trình (3,5 năm) nhưng ra sớm cũng chả được gì. Mình từng tự tin rằng tôi đã chuẩn bị đủ bằng abc để ra trường xin việc rồi. Dính 2 lần dịch bệnh cách li toàn xh. Bây giờ mình sắp điên mất mn ạ, mình định đi xuất khẩu lao động Nhật Bản 🙂 nói vui vậy thôi chứ chả biết tiền đâu mà đóng để đi, mình định vay, mượn của ai chẳng hạn.
Vấn đề lớn nhất mình nhận thấy đó là lí do “gia đình”. Nhà mình k nghèo, cũng k giàu. Ngành mình học là do ba mẹ mình quyết định, lúc đó mình vì bị ngộp thở áp lực từ nhỏ đến lớn chỉ muốn đi xa nên đã cố thuyết phục học đc học ở CT. Sau khi tốt nghiệp, mình lại bị ép về quê, quan điểm của ba mẹ mình là ở gần cho dễ quản, mày ở nhà thì chết sao? Nhất định phải đi CT mới tìm dc việc làm chắc? Cho đi 4 năm nhưng ra trường là phải về nhà. Đến lúc mình k tìm dc việc làm thì lại “Suốt đời m chả làm dc gì đâu, sao m thất bại hoài vậy” “Con abc nhà kia, nó ở nhà làm việc nhà, rồi lấy ck, cũng đâu có chết được, ủa chắc phải đi làm mới dc”, rồi tới kiểu ép mình ở nhà, k đi làm, nhưng trái lại vẫn rất muốn có tiền. Mình muốn làm VP hoặc gần liên quan đến luật ở CT, để sd tấm bằng của mình, làm vài năm đầu cho có kinh nghiệm rồi xin về quê làm cũng dễ hơn là bây giờ, chả có kinh nghiệm gì. Nhưng tuyệt nhiên ba mẹ k hề muốn, kể cả là đầu tư giai đoạn đầu cũng k hề muốn. Đặt nặng vấn đề tiền bạc hơn kinh nghiệm, muốn kiểu là “m vừa mới vào làm phải 6 7 8 triệu cho t. K thì nghỉ”. Nói thật ở quê trước giờ mình làm chưa bao giờ trên 5tr. 4 năm trước mức lương họ đăng là 4tr, 4 năm sau vẫn là 4tr.
Mình thi công chức viên chức cũng tầm chục lần k đếm nổi, kết quả k ngoài dự đoán dĩ nhiên là trượt. Mình đánh giá bản thân k phải là tệ, mình học ngày đêm luôn, mình toàn xếp hạng t2, nhưng hạng t1 là ông chú bằng tuổi ba mình. Mình tự tính đủ đường cho bản thân rồi, mình có thi văn bằng 2 ngành CA nữa. Nhưng mọi thứ rất ảo diệu mình k tiện nói thêm. Mình tự xin đi làm lễ tân, kể cả làm công nhân khiêng vác, cty gia đình, bán online, k đếm nổi bao nhiêu là nghề vì ở quê rất bé nhỏ,…mỗi lần mình đi làm thì mẹ đều bảo “m làm chỗ nhà nước hay tư nhân? M làm gì xa nhà quá vậy tốn xăng? Trời m làm vậy tiền dc bao nhiêu? Đi làm còn lỗ thêm”. Mình bảo, nhà mình trong hẻm hóc, chứ đâu phải trung tâm, mẹ muốn con làm gần trừ khi xây nhà sát bên cty con đi bộ qua 🙂 Mình làm trung tâm tp, nói trung tâm thôi chứ cũng chả lớn gì đâu, giờ trưa cty k có chỗ nghỉ lại mà đi đi về nhà mình thì k kịp, vừa mất tgian, vừa tốn xăng ngày 4 chuyến tổng cộng 50km, mình tính 1 tháng tiền xăng tầm 800 900k, mà nắng mưa chạy đi chạy lên liền, vừa kiệt sức nên mình thuê trọ giá rẻ nhất 400k để nghỉ trưa. Mẹ lại bảo “dm làm giọng chảnh, làm dc bao nhiêu hở ra là trọ trọ. M làm như m giàu lắm vậy”.
Mình có gợi ý với mẹ mình rằng muốn học nghề spa hoặc make up vì mình có lợi thế & cũng yêu thích lĩnh vực này nhưng mẹ lại bảo “ủa m ở quê cũng bày đặt học mấy cái đó”. Mình bảo học, sau đó xin việc làm tại các tmv spa hay studio đó luôn, nghề nào chả có khó khăn giai đoạn đầu, chứ mình k phải muốn học xong cái là thuê mặt bằng mở làm liền, cũng đâu có khách liền dc. Kể cả việc mình dc học đh cũng là do tác động của cậu, cô chú a e, học là vì ba mẹ muốn bằng con nhà người ta thôi chứ ba mẹ lúc đầu còn ép mình học ở quê nữa kìa mặc dù mình đã cố gắng từng 0.5đ.
Mình sắp điên mất thôi. Đêm nào mình cũng nghĩ vẩn vơ, có khi thì bó gối ngồi 1 góc phòng như người mất hồn. Mình đi làm về, k muốn về nhà, mình ghé nhà ng a họ & nhà ngoại, a mình bảo “tao thấy m kiếm thằng nào lấy ck đi xa xa là vừa chưsoongs kiểu này k ổn” nhưng chưa hết đâu. Ck cũng là do ba mẹ mình quyết định mai mối luôn nha với tư tưởng “vì là làm mai mối nên lỡ có chuyện nó cũng NỂ m”. Bao nhiêu là tin tuyển dụng ở quê mình đều xem qua & cân nhắc ứng tuyển, nhưng toàn kiểu k lừa lọc nhau, đăng 1 đằng phỏng vấn 1 kiểu, cty gia đình thì cũng là lùa gà này nọ. Mình muốn đi Nhật xklđ, bản tính mình k ngại đi xa, cũng k sợ sống 1 mình. Vì mình luôn muốn dc giải thoát. Khổ cũng dc miễn là dc giải thoát.

Changed status to publish
0

Một lời khuyên của kẻ ra ngoài từ năm 18 tuổi, bố mẹ nói thì ” vâng” nhưng làm gì do mình quyết. Có chính kiến và quyết tâm làm. Bạn có cãi bố mẹ cả đời mà không làm nổi 1 việc gì để chứng tỏ cho bố mẹ thấy thì vòng luẩn quẩn sẽ mãi lặp lại. Nếu lấy ck theo ý bố mẹ nữa là bạn đang sống cuộc đời một người con theo mong muốn của bố mẹ, nhưng nó không phải bạn. Quyết đoán và hành động quyết liệt lên em. Quyết liệt ở đây là làm chứ k phải nói ra. Cãi nhau với bố mẹ vừa không giải quyết được gì lại còn mang tiếng bất hiếu. Tội to lắm.

Changed status to publish
0

Quan điểm cá nhân: Nghề Spa và Make Up sẽ KHÔNG bao giờ lỗi thời,có cơ hội phát triển rất cao vì là ngành nghề giải quyết nhu cầu làm đẹp cho toàn xã hội…hơn nữa nếu làm tốt khoảng 4,5 năm thì lúc đó không cần lo về kinh tế chắc chắn luôn,quan trọng là phải yêu thích thì sẽ thành công thôi.Tại sao cứ phải đi làm thuê trong khi đam mê của mình có thể làm chủ….LỰA CHỌN QUAN TRỌNG HƠN NỖ LỰC,khi đưa ra quyết định thì định mệnh và cđoi sẽ thay đổi

Changed status to publish
0

Mình cũng học luật, cũng đam mê makeup nhưng rồi cuối cùng đăng ký lớp luật sư, không phải vì muốn dừng đam mê mà đam mê thì mình cũng cần tiền, một lớp makeup chuyên nghiệp cả gần 100tr nên mình chẳng cố nổi. Nghề nào cũng cần có cố gắng bản thân cũng lớn rồi, tự mình sống, tự tiêu đồng tiền làm ra thôi bạn ạ, bm là bm nhưng không thể quyết định cuộc đời b

Changed status to publish
Viết trả lời của bạn
Copy link