LÀM VIỆC ĐỂ SỐNG HAY SỐNG ĐỂ LÀM VIỆC???
Em chào cả nhà! Em là thành viên mới, có chút tâm sự nhờ cả nhà chia sẻ và góp ý.
Ngỡ ngàng, ngỡ ngàng đến bàng hoàng, choáng váng khi nó nhìn lại những ngày tháng sống của mình: sáng mở mắt đã lo chuẩn bị đi làm; tối về đến nhà lo thu dọn, ăn uống, ngủ nghỉ để … mai lại đi làm! Ngày qua ngày, tháng tiếp tháng, năm này qua năm khác. Đời nó là thế thôi sao? Nó làm việc để sống hay sống để làm việc?
Trong khi bạn bè lựa chọn kinh doanh tự do, có thời gian để đi du lịch đây đó, khoe những tấm ảnh được “bay nhảy” hết phương trời này, bầu trời nọ. Thì cuộc sống của em gắn liền với ánh sáng đèn “điện” và màn hình máy tính, điện thoại. Rời văn phòng khi ánh mặt trời chẳng còn tự do “nhảy múa” trên cành lá!
Bình thường không sao, nhưng nhiều lúc cũng tự hỏi: “Thanh xuân của mình cứ trôi qua với guồng quay như vậy sao???”
P/s: Phải chăng em đã chán công việc hiện tại mình đang làm (khi nhận ra điều đó?) hay tại em chưa biết cân bằng cuộc sống công sở với những đam mê và tìm kiếm điều thú vị ở chốn văn phòng?
3 Trả lời
Theo quan điểm của tôi chừng nào nhu cầu “sống” của bạn ko phụ thuộc vào ngoại cảnh thì khi đó bạn mới có thể chả quan tâm gì đến xung quanh nữa. Đừng đọc mấy bài tản văn, hay mấy quyển self-help, hay mấy bài báo nghỉ hưu ở tuổi 30, rồi lại thấy mình tăm tối quá. B phải biết khi họ viết những bài đó là họ đã trải qua cả 1 quãng tgian lao động miệt mài để tích lũy, và kể cả khi “nghỉ hưu” ko có nghĩa là ko lao động nữa, chỉ đơn giản là ko làm công cho chủ nào thôi, họ vẫn đầu tư các ngành nghề khác.
B còn hp hơn nhiều người. Chẳng có con đường chung nào để đến đích cho tất cả. Nếu b thấy cs vô nghĩa quá thì đi vào các khu thiện nguyện xem. Những ng tàn tật cũng chỉ mong đc ngồi máy tính như b. Những bệnh nhi cả ngày nằm trên giường cũng chỉ mong có đủ sk để hít thở.
B thấy sự tồn tại của b vô nghĩa hay cv ko có động lực? Đấy chỉ là lý do để b lười biếng thôi. Khi có mục đích kiếm tiền rõ ràng thì mới có sự chăm chỉ đc. B đang độc thân, có vẻ ko thiếu thốn, chưa phải đưa tiền cho bme, mức lương cũng tầm 10tr, ko lo nay no mai đói. Thì b chán là phải thôi.
Riêng tôi còn chưa bao giờ đc tận hưởng cảm giác “1 mình” thật sự. Vì lối sống nề nếp gia đình. Đến bây giờ tôi thậm chí ko có nhu cầu đi chơi, đi du lịch. Tôi thấy ảnh bạn bè đi đây đó tôi ko ghen tị mà tôi nhìn các giá trị khác: ví dụ như bao giờ có tiền mua vàng tích lũy, bao giờ cho con học trường quốc tế, bao giờ mua đc nhà…lấy cái đó làm mục tiêu.
Còn b xác định luôn sinh ra làm người thì sẽ rơi vào vòng lặp: an cư lạc nghiệp, lập gia. B ko chán vì cv thì sẽ đến lúc bị giục kết hôn, cưới rồi lại hỏi bao giờ đẻ, đẻ 1 rồi hỏi bao giờ đẻ 2…. Ko bao giờ thoát đâu.