Đi làm không áp lực bằng về nhà, phải làm sao?

1.26K lượt xem Sự nghiệp
0

Đi làm k áp lực bằng về nhà. Không phải nhà nào cũng là nơi để trở về! Gia đình mình trọng nam khinh nữ. Mình nói có hơi dài nhưng mà đó là tất cả những ấm ức trong lòng mình.
Mình có bố mẹ ở quê, sau khi mình tốt nghiệp bắt mình về quê k cho ở tp vì lí do dễ quản lí. Dĩ nhiên mình là nữ. Hôm nay lại to tiếng cãi nhau làm mình nhục nhã trước hàng xóm. Đây k phải lần đầu. Mọi người đừng bảo tại sao mình k vùng dậy nhé, mình có vùng, có vùng dậy đó chứ nhưng lại mang tiếng là đứa con mất dạy. Ở quê thì có cái gì mà làm, lâu lâu mới mảy may có 1 tin đăng tuyển nhưng là cty gia đình hoặc toàn là khu công nghiệp k ra gì thôi, lợi dụng & bóc lột sức lao động, mình k muốn chôn vùi thanh xuân trong đó, cũng chả muốn năm 30 40 tuổi còn ngồi may hay lấy chồng công nhân rồi những gánh nặng tiền bạc xảy ra, mình sai sao?
Thật sự mình cũng đã lặn hụp nhiều chỗ rồi. Từng làm công nhân, cty gia đình, mình chỉ làm có 3 tháng thôi đã nghỉ nhưng sau 3 tháng tuổi mình như già thêm vài tuổi, 12h đêm về tới nhà còn đang ngồi ăn cơm, 7g sáng lại vào làm môi trường đầy bụi, lương thì bèo bọt 4 5tr chứ k phải cao.
Mình có người quen làm nhà nước thuộc dạng xơ mít chứ k phải cây đa cây bồ đề, nên hễ có kèo nào là mình nộp rồi để đó đợi chứ cũng chẳng muốn làm nhà nước đâu. Sau 1 thời gian nhìn lại, mình quyết định rẽ sang học nghề mình thích, học ở thẩm mỹ viện ạ. Bố mẹ lại tiếp tục cấm mình với cái tư duy là: hễ học là phải đảm bảo sau khi học dc nhận lại chứ học xong mà k đảm bảo có việc thì học làm mẹ gì phí của. Học đh mấy năm tốn bao nhiêu tiền còn k có đc làm đúng ngành bây giờ lại đòi học. Mình có giải thích rõ, hiện nay ngành nghề này rất hot, nếu sau khi mình học k tìm dc ở quê mình sẽ đi tp dễ tìm hơn vì mình thấy thông tin đăng tuyển rất là nhiều, và đều yêu cầu phải có kinh nghiệm hoặc đc đào tạo qua khóa học, chứ k ai đời bảo 1 người k biết gì hết vô làm cho họ. Nếu 100 người đăng kí học mà nhận lại làm 100 người thì như nào, nghĩa là lúc đó họ đang rất cần người, mà miếng ăn ngon thì k tới lượt mình đâu.
Sau những lần nhảy việc để dc làm đúng ngành mà lương 3tr á, mình xài hết số tiền tích cóp rồi, kể cả lúc làm công nhân…mình mới ngỏ ý mượn tiền để đi học sau đó đi làm trả lại. Nhưng những lần như vậy đều dc nhận lại những câu chỉ thẳng mặt nguyền rủa là không đời nào, k bao giờ, suốt đời m cũng k làm nên dc tích sự gì đâu rồi khinh khỉnh. Làm ở TP (chỗ mình học đh) cũng k cho, bảo k ai quản, bảo ở quê thiếu gì việc làm, con nhà người ta làm dc sao m k làm được, đợi đi chỗ TP mới làm được hay sao. Mình hỏi những đứa đó có giống mình k? Hay tụi nó học hết lớp 9 nghỉ học đi làm công nhân, 16 tuổi đã kết hôn sinh con. Còn mình thì bị ép học ngành k yêu thích, cấm cản mọi nẻo đường để vào đc đại học cho “bằng con nhà người ta”, nếu trường hợp lúc đó mình k đậu đh chắc k biết còn sẽ bị xỉ vả tới mức độ nào nữa, thế có giống nhau không mà lại so sánh.
Không có tiền để học mình bảo muốn tự mình vay ngân hàng để học, bố mẹ lại la làng la xóm lên: m vay đi t bỏ nhà đi, t tự tử,… này kia nọ. Ủa? Bảo đang yên lành mang đống nợ vào người, m nghĩ gia đình này k có khả năng cho m tiền hay sao mà m phải đi vay ngân hàng cho mang tiếng, rồi người ta nhìn vào người ta xem tao ra gì? Tao k có khả năng lo cho con tao? Mình bảo í là mình là con người biết toan tính để học hành đó nha chứ k phải vay tiền để cờ bạc phá của hút chích gì đâu mà lại giựt giọng làm quá lên như vậy. K tiền nên mình làm đại thời vụ hay partime kiếm tiền tự đi học lại bảo: có ăn có học mà đi làm lễ tân khách sạn, phục vụ quán cà phê, làm mấy nghề bôi bác gia đình dòng họ. Tao tức k nói nổi m.
Thời sinh viên cũng k hề cho mình đi làm thêm, mỗi ngày mỗi gọi dt lên kiểm tra, chỉ là mình lén đi làm thôi, yêu đương cũng vẫn lén. Có lần mình bán hàng onl cũng vẫn cấm cản, kiểu làm ầm ĩ lên như mình đi bán thân luôn á trời. Bảo mình còn bán hàng nữa sẽ lôi cổ mình về quê k cho học đh nữa, làm mấy chuyện bôi bác gia đình??? Cho đi học xa rồi k ai quản. Đi làm nghĩa là hư hỏng??? Mình có giải thích bán hàng onl là sẽ làm những gì. Mình nói đến cạn lời khô cổ. Mình bảo miễn k làm gì phạm pháp thì làm gì có tiền thì sẽ làm. Đừng quan niệm cổ hủ như thế khổ con khổ cháu quá. Đừng khắt khe với con gái nữa nhưng lại đối xử thoáng với người ngoài. Bố mẹ lại nói mình mất dạy, k quản nổi? Chưa hết, còn đi rêu rao mình khắp nơi, bảo mình ngu dốt, k biết chịu đựng để làm, mình mộng mơ cao? Thế thì ra có chí tiến thủ, có mục đích rõ ràng lại là sai, mình thà mình sẽ tự mở cửa hàng để kinh doanh, làm nghề mình thích hơn là sẽ làm công nhân cả đời. Vậy là sai?
Mình k biết tâm sự với ai, sắp điên mất. Làm mai mối cho mình 1 ông làm nhà nước, 30t nhưng lương 10tr, mình bảo chắc ông đó đủ lo bản thân ổng thôi chứ chả lo đc cho ai đâu. Mình cũng chẳng muốn kết hôn khi mà sự nghiệp chưa thành. Họ sẽ sống hộ phần đời mình sao? Và kể cả nếu khi mà tự ý bỏ nhà đi làm những điều mình muốn thì bố mẹ cũng tìm cách phá nơi mình làm và đem mình về cho bằng được, đòi sống đòi chết & bêu rếu mình. Mình mượn lời của những người có tư tưởng hiện đại trong họ hàng để nói giúp mình, rõ ràng cũng cùng 1 lời nói nhưng những người đó thì mặc định là bố mẹ mình sẽ nghe răm rắp. Nhưng đâu phải lúc nào mình cũng làm phiền người ta mãi dc, sẽ chẳng ai mãi sẵn sàng nghe câu chuyện của mình đâu dù là người thân cận nhất. Và khi mình thất thế thì người đầu tiên hả hê chính là những người gọi là “gia đình, người thân”. Kể cả a trai cũng vậy mình k kể đến cũng hiểu rồi. Gia đình trọng nam khinh nữ. Lúc nào cũng đặt sĩ diện hàng đầu, hễ ai bịa chuyện 1 tí thì về nhà mắng nhiếc con mình k cần biết đúng sai, trái lại còn đi nói xấu con mình.
K nói về vấn đề tr.inh tiết chắc cũng đủ hiểu. Bảo mình có ăn có học mà lại nói chuyện như thế, suy nghĩ thua con đũy, bảo nhà trai sẽ k coi mình ra gì, bảo là mình sẽ bị phụ thuộc vào đàn ông nếu mình mất zin và truyền bá cái tư tưởng cổ hủ vào đầu mình, kiểu đàn ông có quyền chơi rất nhiều con nhưng lại yêu cầu phụ nữ còn zin. Bảo con trai có quyền chọn người yêu nhưng còn mày thì k có quyền quyết định lấy ai, lấy ai tao cũng sẽ cản. Bảo bố mẹ sẽ bị mất mặt vì sĩ diện rất quan trọng. Lúc nào cũng đem quan niệm trọng nam khinh nữ để nói. Mình chỉ nói lên quan niệm của mình thôi, nam nữ bình đẳng, và sau này nếu có con cháu mình cũng sẽ dạy con về cái sự bình đẳng đó, mà đã giãy lên như thế rồi. Nếu mình nói mình k còn zin chắc là sẽ cạo đầu mình & giam mình mất.
Mình là con người đâu phải con vật sao lại giam cầm & cấm đoán đến như thế mọi người ơi? Tâm trạng mình rõ ràng đã là không tích cực khi sống trong hoàn cảnh tiêu cực, cả 1 thời gian dài như vậy. Họ bảo mình hãy chịu đựng? Nhiều lúc mình có ý định k hay, muốn đi chế.t á, liệu có tốt hơn k, tâm lí mình dường như k thể nghĩ đc gì nữa, mọi lĩnh vực trong đời sống của mình đều k do mình quyết định, kể cả khi vùng dậy cũng k nhận đc kết quả tốt. Triệt mọi con đường của mình như vậy.
Mình là đứa cực kì yêu bản thân, luôn tôn trọng bản thân. K cho phép những lời độc địa chèn vào não mình. Nói thì nói vậy thôi chứ ở trong hoàn cảnh như thế k điên cũng thành dại. Những lúc như vậy mình hay chép kinh, nghe kinh,… nhưng sẽ đc bao lâu đây mọi người ơi🥲

Answered question
0

Đọc cả bài thấy xót xa nhất là dòng này: ” K tiền nên mình làm đại thời vụ hay partime kiếm tiền tự đi học lại bảo: có ăn có học mà đi làm lễ tân khách sạn, phục vụ quán cà phê, làm mấy nghề bôi bác gia đình dòng họ. Tao tức k nói nổi m. ”
Suy nghĩ của nhị vị phụ huynh nhà bạn thật đáng khinh bỉ và ko xứng đáng để nhận sự tôn trọng. Những kẻ coi thường nghề lao động chân tay thì nhân cách của họ cũng chỉ ngang bằng rác rưởi
Còn đứng trên khía cạnh bảo vệ cho người con và sự quan tâm đến đứa con thì bố mẹ bạn quá sức áp đặt, bảo thủ, gia trưởng, độc ác, ích kỷ. Những gì họ làm là vì họ, chứ không hề vì bạn

Changed status to publish
Bạn đang xem 1 trong số 3 câu trả lời, hãy nhấp vào đây để xem tất cả các câu trả lời.
Viết trả lời của bạn
Copy link