Người ta nói quả không sai “kẻ hay nói đạo lý thường sống chán lắm”.
Kể cho các bác về ông sếp cũ rất cũ của em.
Hồi mới ra trường, em có làm việc cho một công ty nhỏ. Ông sếp là “nói đạo lý”, tủ đựng hồ sơ thì hàng tá sách dạy làm người, từ Đắc nhân tâm đến Hạt giống tâm hồn. Mở miệng là thánh nhân này nói, người nổi tiếng kia dạy.
Ngày đấy em còn ngây thơ, tưởng sếp như thế là hay.
Nhưng mộng thì kiểu gì chẳng phải tỉnh. Sếp bỗng biến thành kẻ hãm khi bà vợ đến tận công ty đánh ghen và lộ ra là lão bạo lực vợ con. Và càng ngày lão càng đáng ghét khi trả chậm lương nhưng vẫn dùng đạo lý để dạy nhân viên.
Nghĩ lại còn cay.
11 Trả lời
Tôi thì gặp ngay 1 ông sếp tuyệt nhất quả đất. Mở miệng ra là nói đạo lý, làm người thì phải như thế này …, như thế kia… Lúc nào cũng hô hào Anh Em hết mình vì công việc rồi công ty sẽ không để cho mấy bạn thiệt đâu. Xong công chuyện, hết dự án rồi thì lại chẳng thấy sếp nhắc câu đó nữa. Mà làm sếp kiểu gì mà kỹ năng lẫn chuyên môn đều kém, đến cái bản Execl cơ bản cũng ko biết xử lý, chỉ được cái là đi báo cáo, với đi nhậu với sếp tổng là hay. Rồi Anh Em làm có cái gì hay hay, tài liệu hay mối nào ngon là vô xin (à mà cững đoạt lấy thì đúng hơn) rồi đến buổi họp Kaizen(họp cải tiến) là lôi ra rồi nói là của Anh sưu tập rồi đi nhận đi nhận phần thưởng vì đã có đóng góp lớn, có đọt phá…
Giờ này nghĩ lại cũng thấy hài hài. Mới vô thấy ảnh cũng đàng hoàng lắm, nói ngon nói ngọt rồi kêu cả nhóm đi nhậu Anh sẽ chịu 50%(mình nghe mà mừng). Cuối cùng tới hồi tính tiền thì chia đều, cái này thì chẳng nói gì nếu ngay từ đầu đừng hứa.