Ra trường 8 năm, nhưng mức lương vẫn cứ lẹt đẹt 12 – 13 triệu. Nhìn bạn bè nhà xe đầy đủ, giám đốc nọ, chuyên gia kia mà thấy tủi, thấy hờn.
Hồi học đại học cũng đứng top 5 – top 7 trong khoa, ấy vậy mà ra đời lại chẳng bằng những bạn học kém hơn mình hồi đó.
Cơm áo gạo tiền đè nặng trên vai, nên trải qua vài ba mối tình cũng không dám tiến tới hôn nhân. Sợ không lo được cho người ta, sợ khiến người ta phải khổ, có con thì sợ con không được bằng bạn bằng bè,…
Mình đúng là một kẻ thất bại nhỉ? Biết là nghĩ thế không đúng, nhưng chẳng thế thoát ra khỏi những cảm xúc tiêu cực giày xéo trong tim.
15 Trả lời
Mình cũng đang trải qua những cảm xúc rất giống bạn.
Cuộc đời mình vốn rất bình yên, gia đình không giàu có nhưng cũng đủ ăn đủ mặc. Học hành thì cũng được coi là ổn dù chẳng bao giờ cố gắng. Thời đi học ko bị áp lực tiền bạc nên cũng đâu có ý thức đi làm thêm. Ra trường vẫn bình yên như thế. Mình được người quen giới thiệu vào 1 công ty làm, làm ở đó vài năm, rồi làm ở một công ty khác 3 năm nữa. Mình thấy mình ko giỏi nhưng ai cũng khen ngợi vã mình vẫn không cố gắng (lạ lùng nhỉ).
Mình ngủ quên trong sự bình yên đấy, giờ ngoảnh đầu nhìn lại, bạn bè ai cũng thành công. Nhiều người trong số họ nổi tiếng và giàu có. Mình có ghen tị không? Có chứ (đôi lúc thôi)! Nhưng trách ai được. Vì mình hiểu rõ tại sao họ đạt được sự thành công đó, mình biết họ đã nỗ lực như thế nào.
Mình may mắn hơn bạn vì mình là phụ nữ. Mình ko bị áp lực của gia đình, của dòng họ là phải giàu, phải mua được nhà, mua được xe. Vì mình là phụ nữ, nên họ vui vẻ khi thấy mình bình yên, không thành công, nhưng cũng không thất bại.
Nhưng mình thì vẫn buồn lắm. Và mình đang học hỏi để dù không giỏi cũng ko thua kém bạn bè.