Càng trưởng thành thì mình càng cảm thấy áp lực… Dạo này mình mới chuyển công việc mới, cảm thấy chưa quen môi trường lắm!
Nhiều khi mệt mỏi chỉ muốn thôi nghỉ đi cho đành… Nhưng tự nhận thấy như vậy là không tốt, không dám đối đầu với khó khăn thử thách nên mình cứ cố gắng. Mỗi ngày dài đi làm về đến phòng, dường như mình bị cạn pin.
Vì mình biết, xuất phát điểm gia đình mình cũng không phải có điều kiện nên phải cố gắng nhiều hơn nữa. Mỗi lần như vậy mình luôn cảm thấy nhớ nhà vô cùng, cảm thấy cô đơn ngay giữa lòng thành phố nhộn nhịp. Thèm muốn cảm giác được ở bên bố mẹ, thật an yên và hạnh phúc.
Mẹ thì thương mình, nên lúc nào cũng bảo: “Nếu mệt thì nghỉ, con hãy làm công việc mà con yêu thích và cảm thấy thoải mái, lương thấp cũng được…. NHƯNG mình thì… CŨNG MUỐN LẮM… nhưng nghĩ đi nghĩ lại… vẫn cứ phải cố gắng.”
Mình muốn bố mẹ lên thành phố cùng mình. Thèm muốn cảm giác mỗi lần đi làm về căng thẳng và mỏi mệt được ăn cơm mẹ nấu, sáng dậy được nghe tiếng nói của bố mẹ trước khi đi làm… Muốn cho bố mẹ đi du lịch đó đây. Muốn mua thứ này, thứ kia cho bố, cho mẹ. Muốn tìm phương pháp chữa bệnh tốt cho bố mẹ…
Như vậy, phải có kinh tế, có tiền dư dả.
Hiện tại mình chưa có người yêu, chưa lập gia đình. Mặc dù có thì cũng không thể dựa vào “anh ấy” được. Mình muốn lo cho bố mẹ mình thì mình phải tự lo trước đã.
Vậy nên, nhất định sẽ bước tiếp con đường này… Thời gian không chờ đợi ai, bố mẹ ngày càng có tuổi rồi. Phận làm con không để bố mẹ lo lắng, phải vui vẻ, hạnh phúc và thành công để báo hiếu cho bố mẹ chứ!
Vì vậy, hãy mạnh mẽ và cố gắng lên tôi ơi!
Lên đây kể lể chút thôi nhé! Nghỉ ngơi và bước tiếp chặng hành trình nào.
P/s: Cảm ơn bạn nào đã đọc đến đây!
3 Trả lời
Sao không về gần nhà mà làm ? Phấn đấu vì mục đích nhưng mục đích ấy là gì thì cũng phải thực tế chứ không thành ra mơ mộng hão huyền đấy ạ ! Về nhà đi em.